Nhớ ngày đó, ngoài trời mưa gió và lạnh. Lũ học trò chúng tôi buồn nao
lòng khi nghe tin Thầy đã mất sau nhiều tháng liền chống chọi với căn
bệnh quái ác. Sống với đời bằng cả trái tim, bằng sự hiến tặng thân xác,
với Thầy cũng là lý đời hợp lẽ. Thầy đã rời xa cuộc đời này, nhưng
những ý niệm cao đẹp đó vẫn sống mãi trong lũ học trò chúng tôi. Thầy
như ngọn nến đã tự đốt cháy mình để thắp sáng cho cuộc đời của nhiều
người khác.
Ánh nắng cuối ngày rồi cũng sẽ tắt, dòng sông con đò rồi cũng sẽ rẽ
sang một hướng khác. Nhưng việc trồng người luôn cảm thụ với chuyến đò
ngang, cứ tần tảo đưa rồi lặng lẽ quay về đưa sang. Con đò năm xưa của
Thầy nặng trĩu yêu thương, hy sinh thầm lặng.
Cây đời ngã xuống mà không mục. Để lại học trò niềm tin sáng tươi. Sống
hay chết cũng là một lẽ. Hạt bụi tan là thể phách kiếp người. Hạt bụi
còn là thần thức tinh khôi. Mãi mãi bên tôi lời giảng Thầy vang vọng. Đã
xa rồi mà cứ ngỡ hôm qua. Thầy giáo tôi giờ theo cánh nhạn bay xa...
Thầy giáo lớp 12 văn ngày ấy của lũ học trò chúng tôi là như thế...
Thật ra, tôi thấy mình chưa bao giờ cảm ơn Thầy một cách đầy đủ và đúng
nghĩa. Những lời tri ân, lời cảm ơn cũng chỉ là những lời nói đơn
thuần. Thời gian qua đi, sẽ có nhiều thứ bị lãng quên nhưng ký ức về
Thầy, tôi mãi khắc ghi. Nơi miền sâu thẳm nào đó, Thầy có thể đọc được
những dòng chữ này của đứa học trò cũ, như một nén nhang dâng lên Thầy
với lòng tri ân sâu nặng.
Mỗi năm vào ngày Lễ Macchabée tại khoa Y, tôi về viếng Thầy. Nơi phòng
thực tập. Người thầy nằm đó im lặng trao gởi xác thân khô. Học trò với
nhiệt kế, ống nghe, áo choàng, mũ trắng, vẫn cặm cụi nghiên cứu, học tập
sự cấu tạo ra cơ thể con người, vẫn còn đó hình hài với bài giảng mạch
máu thớ cơ, khớp xương, nội tạng. Vẫn còn đó nét tinh anh trong mỗi dịp
lễ tri ân truyền thống.
Có những người mái tóc còn xanh, những người tóc đã bạc trắng, có người
giàu người nghèo, công chức hay lao động chân tay. Họ đã ra đi nhưng
thể phách vẫn còn đó. Họ đồng hành với sinh viên phục vụ khoa học và cao
hơn là vì cuộc sống tươi đẹp. Họ là những người bất tử. Với họ, tài sản
cũng không có gì đáng giá ngoài thân xác của cha mẹ ban cho. Suy nghĩ
thật giản đơn chẳng cần triết lý, cũng không tính toán, họ gởi lại thân
xác mình để góp phần tiếp nối sự sống cho đời.
Nhà thơ Tố Hữu đã viết: "Có cái chết hóa thành bất tử". Chết là hết.
Thân xác này chỉ có giá trị khi ta còn sống và làm việc cống hiến cho xã
hội. Lúc chết đi, chẳng còn ước mơ hay niềm vui nỗi buồn nào vương vấn
nữa, thân thể đáng quý đó cũng sẽ trở về với cát bụi. Chỉ còn lại nấm mồ
xanh cỏ là hạt bụi của thời gian. Hạt bụi con người là hạt bụi quý giá
vô biên. Xin được trân trọng tri ân những người Thầy thầm lặng cao cả
đó. Với họ, như một cách tạ ơn đời.
Nguồn yume..vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét